Stephanie Land (born September 1978) is an American author who writes about poverty in the United States.

Lớn lên trong một gia đình trung lưu ở Anchorage , mặc dù không dư dả, nhưng Stephanie Land vẫn luôn cảm thấy an toàn.

Năm 28 tuổi, cô phục vụ bàn ở Cảng Townsend , chuẩn bị đến học khoa sáng tác ở Đại học Monata .

Thế nhưng cô có thai ngoài ý muốn, và trở thành bà mẹ đơn thân. Không có sự trợ giúp từ gia đình, cô lâm vào cảnh vô gia cư và phải sống nhờ vào trợ cấp chính phủ. Đây cũng là thời điểm khủng hoảng kinh tế Mỹ 2008, nên rất nhiều gia đình đều lâm vào tình cảnh tương tự.

Cô bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa cho một công ty vệ sinh, với mức lương tối thiểu $9/giờ (nhưng chỉ nhận được ~$6 sau khi trừ thuế và chi phí đi lại).

Công việc cho thấy một sự phân hoá mãnh liệt của Giấc mơ Mỹ: những ngôi nhà rộng rãi nhưng chủ nhân của chúng ít khi sử dụng vì mãi kiếm tiền; và những người dọn dẹp “vô hình”, chỉ được đánh dấu bằng một chữ “người hầu”, cong lưng dọn dẹp để giữ nhà cửa ngăn nắp cho xứng với chủ nhân của nó.

Nếu như công việc nặng nhọc 6-8 giờ mỗi ngày vắt kiệt thân thể của cô, thì chủ nhân của những ngôi nhà này cũng chịu không ít trầm uất, thể hiện qua hàng loạt lọ thuốc an thần. Cả hai đều chịu áp lực bởi đồng tiền, một bên quá ít và một bên quá nhiều.

Sống trong nghèo khó là một cái tội — tội không có phương tiện để kiếm sống.

Stephanie Land
About

Hành trình của một bà mẹ đơn thân, phải dọn dẹp nhà cửa cật lực 6-8 tiếng mỗi ngày để kiếm sống, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, cho thấy sự tương phản giàu nghèo của Giấc mơ Mỹ.

Trích dẫn

But I knew I would never understand Travis’s lack of desire to wander, or wonder, or learn.

Stephanie Land, p.102

I’d sunk to a new low, but I wouldn’t let it sink me. I couldn’t go back to being homeless.

Stephanie Land, p.110, asking for donation

I could be as reckless as I wanted with my heart, but not with hers.

Stephanie Land, p.116, after breaking up with Travis

But maybe that was the lesson there — appreciating the stuff you had, the life you had, using space you were given.

Stephanie Land

They had so many berries, Mom! Strawberries and raspberries and so many berries and they let me eat as many as I wanted.

Mia, p.131, after a birthday party

Maybe the stress of keeping up a two-story house, a bad marriage, and maintaining the illusion of grandeur overwhelmed their systems in similar ways to how poverty did mine.

Stephanie Land, p.146

I found myself wondering what it would be like to have eough money to be able to hire someone to clean my house…

… I’d treat them like a guest, not a ghost.

Stephanie Land, p.155

And the stress of it all, the exhaustion, leave us hollowed. Scraped out. Ghosts of our former selves.

Stephanie Land, p.197

There was no incentive or opportunity to save money. The system kept me locked down, scraping the bottom of the barrel, without a plan to climb out of it.

Stephanie Land, p.216

To my daughters, who are the reason for everything…

…Mia, my sweet girl. Thank you for making me a mom. Thank you for living this journey with me. Thank you for believing in me.

Stephanie Land, p.270
Read more

I spent 2 years cleaning houses. What I saw makes me never want to be rich. (Stephanie Land,  Nov 12, 2015)

Eyewitness Auschwitz
Holocaust
The Glass Castle - A Memoir
Memoir
Man's Search for Meaning
Holocaust
Moonwalking with Einstein
Memoir